Tác giả PHÙNG ANH BẢN
Yến kết hôn với anh trong nước mắt, như thể lấy chồng là ép buộc. Sau đám cưới, đám trai làng, có cả những chàng mòn giày, dép trong ngõ nhà Yến, tò mò, tìm hiểu và đặt câu hỏi không có câu trả lời về hôn nhân của Yến. Gieo vào Yến ánh mắt đầy tiếc nuối mỗi khi gặp Yến trên đường làng.
Yến xinh, mắt to đen nhìn sâu thẳm, làn da trắng mịn màng, dáng cao, bước đi trong gió như một bông hoa đồng nội tỏa hương. Anh không được như ý, người béo, nước da ngăm đen thô ráp, thấp hơn Yến nửa chiều cao cái đầu. Anh làm thợ mỏ.
Yến không yêu anh, lấy anh không phải là vì tình yêu mà là sự trả thù. Yến đã có người yêu làm kỹ sư xây dựng từ thành phố xuống. Đông như chàng hoàng tử trong mơ của Yến, khuôn mặt chữ điền, đặc biệt là đôi mắt sáng nằm dưới lông mày đen sẫm hình mác, những cái nhìn sâu như đọc được ý nghĩ tận đáy lòng của Yến. Yến yêu Đông ngay từ cái nhìn đầu tiên, với những nụ hôn cháy bỏng trong hơi thở hổn hển, Đông nói ba từ: "Anh yêu em!". Rồi những đêm ngồi cạnh nhau trên bờ đê, bên dòng sông thơ mộng như dải lụa mềm uốn khúc, lấp lánh ánh trăng phản chiếu từ mặt nước gợn sóng lăn tăn, tạo bởi cơn gió đêm hè thổi nhẹ, Yến lúng túng, e ấp trong làn tóc dài bay, cúi đầu như giấu đi sự ngượng ngùng e thẹn của người con gái đang độ xuân thì, lắng nghe Đông nói về cuộc sống; về công việc; nghe Đông kể về gia đình; bạn bè rồi những câu chuyện vui hóm hỉnh. Những lần ngồi bên nhau trong quán cà phê gần đồng lúa, phóng tầm mắt nhìn về phía cánh đồng trải rộng, hương sữa của hoa lúa đang vào hạt thơm thoang thoảng, gió lay hàng lúa xào xạc, tiếng lích chích của đàn chim bay lượn tìm hạt thóc chuyển màu, tiếng sáo diều trầm bổng lúc xa lúc gần, những âm thanh đó cộng hưởng tạo nên một bản nhạc đồng quê với giai điệu yên ả, thanh bình…Đông và Yến hòa mình vào không gian ấy mà quên cả thời gian khi trời đã trở về chiều.
Yến được sống trong những ngày tươi đẹp, như hoa chỉ chờ ánh sáng từ mặt trời là bừng nở, tỏa hương thơm ngọt ngào. Tâm hồn, cơ thể Yến trỗi dậy một sức sống mãnh liệt chưa từng có từ ngày Yến trở thành thiếu nữ, từng đêm cơ thể Yến nóng ran, rạo rực mơ về hình ảnh Đông, một cơ thể trai trẻ đang độ sung, cơ bắp vận động rắn chắc, tạo nên một sức hút mãnh liệt và nhấn chìm. Yến ngủ lịm cùng giấc mơ và thức dậy khi ánh sáng mặt trời lọt qua cửa sổ tràn dần vào giường.
Công trình xây dựng đang hoàn thiện thì Đông đột ngột rời đội xây dựng trở về thành phố, rồi chuyển sang một công trường xây dựng khác theo sự sắp xếp của công ty. Hôm chia tay, Đông nói: - Cuối năm chúng ta sẽ kết hôn. Nhưng rồi hai cái “cuối năm” trôi qua, không một lời nhắn, tin tức gì về Đông.
Một lần đi chợ mua sắm cùng Lan, cô bạn chơi với Yến từ thuở ấu thơ cùng bắt cua, bắt cáy. Lan nửa đùa, nửa thật: - Xinh đẹp như mày mà lấy ông chồng thô kệnh, đen sạm, chẳng khác gì “Bông hoa nhài cắm bãi phân trâu…”. Nhiều lúc Yến đã ân hận và tự dằn vặt bản thân. Có lần Yến đi làm về và nằm dài trên giường. Anh hỏi: - Em mệt à? Không liên quan đến anh…Yến trả lời giọng vô cảm. Anh im lặng lầm lũi đi xuống bếp dọn cơm. Tại sao anh không nói gì? Tại sao anh không cáu giận?... Những câu hỏi cứ đặt ra trong suy nghĩ của Yến.
Trong hôn nhân nỗi khổ nhất là sống chung với người không yêu lại ở cùng một mái nhà. Sau khi kết hôn, Yến rất đau khổ, mỗi ngày trôi qua, Yến cảm thấy như ngạt thở. Chồng Yến là một người trung thực, chất phác hay nói cách khác là “thô”, như một vật báu còn nguyên sơ chưa được tác động, mài dũa, không nói chuyện ngọt ngào, cũng không có hành động lãng mạn, nhưng âm thầm yêu Yến, chăm sóc Yến. Không cảm xúc, Yến như một khúc gỗ trong những đêm ân ái với chồng. Sống trong tâm trạng như đang cố uống một cốc sinh tố không mùi, không vị, không màu… Có lúc Yến tự hỏi “Mình đã sống đúng chức năng người vợ chưa ?”
Xã hội thời kinh tế thị trường như hiện nay, hội nhập đủ loại văn hóa. Tây có, Đông có… Thì việc quan niệm về tình yêu và hôn nhân trong giới trẻ cũng đã khác nhiều. Nhan nhản những trang báo in, báo điện tử đăng tải, phản ánh những đôi nam nữ trẻ yêu nhau cuồng nhiệt, dẫn đến sống thử rồi cãi chửi nhau, bỏ nhau vì cho là không hợp. Còn rất nhiều chuyện tình yêu trái ngang khác…Nhưng đó là chuyện của xã hội, còn Yến đã đặt trọn niềm tin yêu vào Đông, Yến nghĩ đã hiểu hết về Đông. Không ngờ… Yến ngẫm mãi câu “Dò sông, dò biển dễ dò/ Đố ai lấy thước mà đo lòng người”
Thất vọng về cuộc tình đầu, mới bước chân vào cánh cửa tình yêu đầy thơ mộng, đang đắm chìm trong dòng cảm xúc thì đột ngột cánh cửa đóng sập lại, đẩy Yến ra, để lại trong Yến sự hẫng hụt, một nỗi buồn sâu thẳm. Thất vọng về chồng, không tạo khoảng trời tuổi trẻ lãng mạn để bù đắp những gì đã mất, nhưng rồi Yến sinh con trai. Cuộc sống lại trở nên nhàm chán hơn với những công việc lặp lại, ngày qua ngày, tâm trạng như rơi xuống đầm lầy bùn nhão, không thể tự giải thoát.
Chồng Yến chăm sóc vợ và thương yêu con như người gìn giữ của báu trời ban. Một ngày, vào cuối mùa hè vài năm sau đó. Đông, chàng kỹ sư thành phố ngày nào trở về, anh ta dò hỏi tìm đến nhà Yến, rồi đến chỗ Yến làm. Đông nói với Yến: - Em có sẵn lòng bỏ chồng và con đi với anh lên thành phố sống không?... Ngọn lửa tình trong Yến bùng cháy sau bao ngày âm ỉ, như lại tìm được nguồn cảm hứng của tình yêu thuở nào, người Yến rạo rực nóng ran, ngực Yến như muốn vỡ tung ra từng mảnh để được cảm nhận, mơ màng, đắm say trong những nụ hôn cháy bỏng…
Yến lên xe ta-xi cùng Đông trở lại thành phố. Xe tăng tốc trên quốc lộ, Yến như được đi về miền đất hứa, về phía của hạnh phúc đã từng vụt khỏi tay. Được nửa đường, vẻ mặt thẫn thờ, tâm trạng mông lung, Yến nghe câu được câu chăng và cố gắng trả lời buâng quơ khi Đông diễn giải về lý do mà Đông đã bỏ rơi Yến, rồi hỏi về cuộc sống hiện tại của Yến. Đang mải nghĩ về chồng và con, hình ảnh đứa con bé bỏng, đôi mắt to tròn ngây thơ của con lại hiện về trong Yến, đó là lúc mỗi khi Yến đi làm về, con chạy ra ngõ vừa gọi : - Bố ơi! Mẹ đã về…! và chạy ra ôm trầm lấy chân mẹ: “Mẹ bế… mẹ bế…!”. Yến ôm con vào lòng, hôn con trong tình yêu thương dạt dào. Có những đêm trời lạnh Yến chợt tỉnh giấc, quan sát trong ánh sáng mờ ảo đêm đông, đắp lại chăn cho chồng và con. Có một ngày đi làm về, Yến tự cằn nhằn vì mua phải chiếc giày làm thủ công, đi được mấy ngày đã rời đế. Anh không nói gì lẳng lặng vào trong nhà lấy búa, tìm đinh cặm cụi sửa lại đế giày. Chắc giờ này con Yến đang khóc nhiều lắm vì không thấy mẹ về, còn anh lại đứng ngồi không yên, lo lắng khi muộn giờ mà vợ chưa về. Đang trong tâm trạng hồi tưởng, đột nhiên Yến đập tay vào cửa xe hét như điên: "Dừng lại, dừng lại…". Dừng xe, Yến vội vã lao nhanh xuống đường, vẫy xe chiều ngược trở lại. Nửa đường trở lại Yến cảm thấy dài hơn lúc đi. Đến cổng, Yến bước nhanh vào sân, Yến nhìn thấy con và chồng đang đứng tựa cửa, đợi chờ, chồng Yến không nói gì, chắc anh cũng hiểu tâm trạng của vợ. Yến lao đến ôm chặt con vào lòng, trong Yến trào dâng một tình cảm khó tả. Đêm đó, Yến dựa vào cánh tay của chồng, một giấc ngủ sâu, yên lành mà từ lâu Yến chưa từng có.
Anh là một thợ mỏ làm việc dưới hầm được năm năm, đầu luôn đội mũ bảo hộ có gắn đèn pha để bắt đầu hành trình khai thác trong không gian chật hẹp, tù túng, môi trường làm việc khắc nghiệt. Một ngày, đi xuống hầm khai thác than, trong hầm thiếu không khí, lại cộng thêm khí CO gây tức ngực, buồn nôn, khó thở... trong tay là cái máy khoan, anh ngước mắt nhìn lên trần hầm được chắn đỡ bởi những thanh gỗ mỏng theo nhiều chiều, một cục than kíp đột ngột rơi xuống, anh hét lên thất thanh... khi tỉnh dậy, anh đã thấy mình nằm trong bệnh viện, một mắt quấn băng trắng. Bác sĩ cho biết một mắt bên trái của anh đã vĩnh viễn không nhìn thấy. Úp mặt vào gối anh lặng đi, anh chỉ còn nhìn thấy một nửa không gian hình ảnh... Yến ôm anh trong vòng tay, như ôm một báu vật sắp tuột khỏi tầm tay. Yến không muốn cho anh đi làm khai thác mỏ nữa, anh ngoan ngoãn nghe Yến như một đứa trẻ.
Nhìn vợ con, trái tim anh nhói đau. Trong một lần sinh nhật mẹ, cô con gái thứ hai tinh nghịch, hỏi đùa: - Cha đã bao giờ nói với mẹ là “Anh yêu em” chưa?. Yến đột nhiên nhớ rằng anh chưa bao giờ nói với mình ba chữ: "Anh yêu em".
Anh chưa bao giờ nói "Anh yêu em" với Yến, nhưng anh là người yêu Yến duy nhất trong thế giới này, bằng cả trái tim của mình. Yến bắt đầu cảm thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn khi ba từ :"Anh yêu em" đã được nghe trong sinh nhật ngoài bốn mươi này.
Nhận xét[ 0 ]
Đăng nhận xét